Giải thể chế độ Cộng sản
Quá trình tự hủy của chế độ Cộng sản
Dương Thanh Thuỳ My
I. Tóm lược lịch sử chế độ cộng sản thế giới Chế-độ chủ-nghĩa Cộng-Sản bắt đầu thành hình từ nước Nga năm 1917 và bị hủy diệt vào năm 1991 cũng tại quốc-gia đã khởi sinh ra nó.
- Người đầu tiên đưa ra học thuyết Cộng-Sản là Karl-Marx, ông ta viết Bản Tuyên-Ngôn Cộng-Sản năm 1848 và sau đó cho in tập thứ nhất Tư-Bản Luận vào năm 1867.
- Hưởng ứng lý-thuyết của Karl-Marx, dân vô-sản Paris (Pháp) nổi dậy chống tư-bản và thành lập "Công-Xã Paris" đầu tiên vào năm 1871.
- Sau khi Karl-Marx qua đời năm 1883, Friedrich-Engels cho in tiếp tập Tư-Bản Luận thứ hai 1885 và tập thứ ba vào năm 1894.
- Do ảnh hưởng lý-thuyết của Marx và Engels, Đảng Lao-Động Dân-Chủ Xã-Hội do Plekhanov và Axelrod là 2 trí thức người Nga sống lưu vong tại Thụy-Sĩ thành lập năm 1898. Lenin lúc đầu là đảng-viên hoạt động trong Đảng LĐXHCN.
- Sau kỳ đại-hội Đảng LĐXHCN họp tại Luân-Đôn (Anh) năm 1903, Đảng này chia ra 2 phe: Bolshevik (đa số) và Menshevik (thiểu số).
- Năm 1912 hệ phái Bonshevik chính thức tổ chức thành một đảng phái do Lenin đứng đầu.
- Cá nhân Lenin thuộc giai cấp trung lưu, cha của ông là một viên chức cao cấp trong triều đình Nga Hoàng. Vì không thể tiếp tục học luật do biến cố Nga Hoàng Aleksandr ĐệTam bị mưu sát chết năm 1894, Lenin bỏ học và bắt đầu hoạt động cách-mạng từ đó.
- Vladinir Ilyich Lenin lãnh-đạo Đảng Bonshevik lấy chủ-nghĩa Mác-Xít làm căn bản cho tất cả hoạt động chính trị, tức là dùng duy-vật biện-chứng và đấu tranh giai-cấp, tập trung quyền lực tại trung-ương Đảng và đặt nền vô-sản chuyên-chính lên dân chúng. Lenin sống lưu vong và hoạt động bí mật ở hải ngoại.
- Ngày 8-3-1917 có nổi lên cuộc biểu tình tại St. Petersburg (thành-phố Nga) do dân chúng đòi được cấp phát thực-phẩm, sau đó trở thành cuộc biến loạn chính-trị. Ngày 14-3-1917 triều đình Nga bất lực, chính quyền chấp thuận cho Aleksandr Kerensky làm Thủ-Tướng chính-phủ lâm thời. Ngày 17-3-1917 Nga Hoàng Nicholas Đệ Nhị đồng ý thoái vị, Nga trở thành một nước Cộng-Hòa.
- Tháng 4/1917 Lenin mới từ ngoại quốc trở về Nga, tháng 6/1917 định đảo chính lật đổ chính quyền Kerensky nhưng bất thành, nên Lenin lại phải tạm chạy lánh nạn tại Phần-Lan.
- Sau đó, Lenin bí mật trở về Nga tiếp tục hoạt động. Cơ hội thuận lợi đưa đến, đêm 6 rạng ngày 7-11-1917 Lenin được đa số ủy-viên trung-ương Đảng Bolshevik đồng ý, làm một cuộc bạo động bất ngờ cướp chánh-quyền tại thủ-đô Nga. Kerensky, Thủ-Tướng chính-phủ lâm-thời, phải chạy tị nạn ở New-York (Mỹ). Lenin thành lập "Hội-Đồng các Ủy-Viên Nhân-Dân", đứng đầu Hội-Đồng và Trotsky giữ ghế Ủy-Viên Ngoại-Giao, Stalin ghế Ủy-Viên các SắcTộc. Sau cuộc bầu cử tháng 1/1918, Lenin giải tán quốc-hội và Đảng Bolshevik đổi tên thành Đảng Cộng-Sản, nền vô-sản chuyên chính bắt đầu trong lịch-sử nước Nga.
- Cuộc cách-mạng ngày 7-11-1917 do Lenin khôn khéo lợi dụng thời cơ, làm một cuộc đảo-chánh thành công trong hoàn cảnh đã chín mùi của chế-độ Nga Hoàng. Sau chiến thắng của Đảng Bolshevik, thành-phố Petersburg nước Nga được đổi tên mới thành Leningrad, đồng thời "Liên Bang Cộng-Hòa Xã-Hội Chủ-Nghĩa Xô-Viết" cũng được thành lập. (Theo tài liệu của văn-hào Nga Aleksandr I. Solzhenitsyn cho biết sau hơn 10 năm sống lưu vong tại thị-trấn Cavendish, Vermont (Mỹ). Ông bị Brevzhnev Tổng Bí Thư Đảng CSLX kết tội phản quốc về những bài văn và tác-phẩm chống chế-độ. Ngày 17-9-1991 ông được Tòa-Án Nga tuyên bố hủy bỏ bản án với kết luận là "vô chứng cứ").
- Năm 1919 Đệ Tam Cộng-Sản Quốc-Tế ra đời tại Mạc-tư-Khoa, phổ biến học-thuyết Cộng-Sản khắp thế giới. Đảng Cộng-Sản Mỹ cũng được thành lập cùng năm 1919.- Năm 1921 Đảng Cộng-Sản Trung-Quốc họp lần đầu ở Thượng-Hải.
- Năm 1922, Josef Stalin thợ đóng giày và cũng là đồng-chí phụ tá thân cận của Lenin trở thành Tổng Bí-Thư Đảng Cộng-Sản Liên-Xô.
- Năm 1924 Lenin qua đời, Stalin thay thế lãnh-đạo Đảng nhưng chỉ giữ chức Tổng Bí-Thư cho đến ngày chết. Đảng Cộng-Sản Mông-Cổ cũng được thành lập cùng năm 1924. Vladimir Ilych Lenin có tên thật là Ulyanova (1870) người lãnh-tụ Cộng-sản đầu tiên trên thế giới đã chết khổ sở và cô đơn, không có một "đồng-chí" nào bên cạnh. Lê Nin bị chứng đau tim và ngồi xe lăn như một xác chết, ngất xủi nhiều lần trước khi qua đời vào ngày 21-1-1924 (Tài liệu do Bà T. Koloskava, Phó Giám-Đốc bảo-tàng-viện Lê Nin ở Công-Trường Đỏ tiết lộ năm 1992)
- Năm 1929 Việt-Nam Cách-Mạng Đồng Chí Hội cải tổ thành "An Nam Cộng-Sản Đảng", Đảng Tân-Việt Cách-Mạng cũng tổ chức thành "Đông Dương Cộng-Sản Liên-Đoàn".
- Tháng 2/1930 Nguyễn Ái Quốc tức Hồ Chí Minh triệu tập đại-biểu 2 Đảng này tại Hương-Cảng để thành lập Việt-Nam Cộng-Sản Đảng. Tháng 10/1930 cũng tại Hương-Cảng, các đại-biểu Đảng "Việt-Nam Cộng-Sản" do Hồ Chí Minh triệu tập đổi tên đảng thành "Đông Dương Cộng-Sản Đảng".
- Tháng 4/1931 Đông Dương Cộng-Sản Đảng được Cộng-Sản Quốc-Tế công nhận là một thành viên, có nhận tiền trợ cấp hàng tháng của tổ-chức quốc-tế này.
- Năm 1944 Albania là quốc-gia Cộng-Sản đầu tiên ở Đông Âu.
- Từ 1944 đến 1945 các nước: Ba-Lan, Tiệp-khắc, Hung-gia-lợi, Lỗ-ma-ni, Bảo-gia-lợi và Đông Đức trở thành Cộng-Sản chư hầu của Liên-Xô.
- Năm 1945 Nam-Tư cũng trở thành quốc-gia Cộng-Sản dưới sự lãnh đạo của Tito. Đồng thời Hồ Chí Minh cũng tuyên bố thành lập nước Việt-Nam Dân-Chủ Cộng-Hòa ngày 2-9-1945.
- Năm 1946 Cộng-Hòa Nhân-Dân Bảo-gia-lợi được thành lập và Đảng Công-Nhân Bắc Triều-Tiên cũng ra đời.
- Năm 1947 sau cuộc bầu cử, Ba-Lan trở thành quốc-gia Cộng-Sản.
- Năm 1948 Cộng-Sản Mã-Lai bắt đầu thành hình, đồng thời Bắc Hàn cũng thành lập Cộng-Hoà Dân-Chủ Nhân-Dân Triều-Tiên và Cộng Sản cũng nắm quyền ở Tiệp-Khắc.
- Năm 1949 Đảng Cộng-Sản Trung-Quốc cũng thành lập nước Cộng-Hòa Nhân-Dân Trung-Hoa.
- Ngày 5-3-1953 Stalin qua đời, trùm Mật-Vụ Beria âm mưu chiếm quyền nhưng bất thành và bị giết.
- Năm 1954 Nikita Khrushchev lên nắm quyền Tổng Bí-Thư Đảng Cộng-Sản Liên-Xô.
- Năm 1956 Khrushchev đọc bài diễn văn kết án Stalin tại đại hội Đảng lần thứ 20.- Năm 1959 Fidel Castro chiếm chính-quyền ở Cuba, thành lập nước Cộng-Sản đầu tiên ở Tây Bán Cầu.
- Năm 1961 Đông Đức cho xây bức tường ô nhục Bá-Linh.
- Ngày 15-10-1964 Khruschev bị lật đổ phải về hưu, Lenonid Brezhnev lên thay giữ chức Tổng Bí-Thư.
- Năm 1966 Mao Trạch Đông Chủ-Tịch Đảng Cộng-Sản Trung Quốc phát động cuộc cách-mạng văn-hóa ở Hoa lục.
- Năm 1975 Angola, Mozambique trở thành 2 nước Cộng-Sản đầu tiên ở Châu Phi. Quốc gia Lào cũng trở thành nước Cộng-Sản vào năm này.
- Năm 1977 Ethiopia cũng tuyên bố thành lập nước Cộng-Sản, sau khi hoàng-đế nước này bị đảo chánh.
- Năm 1978 Đặng Tiểu Bình bắt đầu cầm quyền Đảng Cộng-Sản Trung Quốc.
- Năm 1979 Nicarugua quốc gia ở Trung Mỹ cũng do phe Cộng-Sản cầm quyền.
- Ngày 7-1-1979 CSVN đánh chiếm Cao-Miên và áp đặt chế độ Cộng-Sản lên quốc gia này.
- Ngày 10-10-1982 Brezhnev chết sau cơn bệnh, ngày 12-10-1982 Yuri Andropov lên thay thế, được cử làm Tổng Bí-Thư.
- Ngày 9-2-1984 Andropov chết, ngày 13-2-1984 Konstantin Chernenko 72 tuổi lên thay làm Tổng Bí-Thư.- Ngày 10-3-1985 Chernenko chết vì đau yếu, ngày 11-3-1985 Mikhail Gorbachev (sinh năm 1931), Ủy-Viên Bộ Chính-Trị Đảng Cộng-Sản Liên-Xô được bầu làm Tổng Bí-Thư. Tuyên bố chính sách Glasnost và Perestroika (đổi mới và cởi mở).
- Ngày 19 đến 21-11-1985 họp thượng đỉnh giữa Gorbachev và Tổng thống Reagan tại Geneve.
- Ngày 8-12-1987 Gorbachev và TT Reagan ký hiệp ước hủy bỏ 2611 hỏa tiễn tầm trung của hai nước.
- Từ 15-5-1988 đến 15-2-1989 quân đội Liên-Xô rút khỏi Afghanistan.
- Ngày 3-6-1989 hàng triệu người biểu tình gồm: học-sinh sinh-viên, công-nhân, công-chức và binh sĩ tại công trường Thiên An Môn Bắc-Kinh đòi cải cách chính-trị và xã-hội, Đặng Tiểu Bình phải về hưu và Lý Bằng phải từ chức. Cuộc biểu tình bị đàn áp, hàng ngàn người chết và bị thương.- Ngày 25-8-1989 Ông Tadeusz Mazowiecki thuộc Công Đoàn Đoàn-Kết Ba-Lan trở thành Thủ-Tướng đầu tiên không Cộng-Sản ở Đông-Âu.
- Ngày 11-10-1989 Đảng Cộng-Sản Hungary (Hung-gia-Lợi) đã giải tán theo đòi hỏi của dân chúng, lãnh tụ Đảng Karoly Grosz bị bắt buộc phải từ chức.
- Ngày 12-11-1989 bức tường ô nhục Bá-Linh bị phá vỡ, ngày 1-12-1989 Quốc-Hội Đông Đức do Đảng Cộng-Sản cầm quyền tuyên bố giải tán.
- Ngày 2 và 3-12-1989 TT. George Bush (Mỹ) họp với TT Mikhail Gorbachev ở Malta .
- Ngày 10-12-1989 chế-độ Cộng-Sản tại Tiệp-Khắc sụp đổ, Chủ-Tịch Đảng Gustav Husak bị bắt buộc phải từ chức.
- Ngày 22-12-1989 một cuộc đảo chánh đẫm máu tại Romania lật đổ chế-độ độc-tài Cộng-Sản, tòa-án quân-sự đặc-biệt xử hành quyết Ceaucescu ngày 25-12-1989.
- Ngày 15-1-1990 Quốc-Hội Bulgaria biểu quyết truất quyền Đảng Cộng-Sản và tiến hành bầu cử tự do tháng 3/90.
- Ngày 7-2-1990 Đại-Hội Đảng Cộng-Sản Liên-Xô do Gorbachev chủ tọa, biểu quyết huỷ bỏ độc tôn chính-trị từ trung-ương đến địa phương và chấp nhận chế-độ chính-trị đa đảng.
- Năm 1990 Tiểu Bang Lithuania thuộc Nga chấp nhận chế-độ đa đảng và tuyên bố chấm dứt sự thống thuộc Đảng Cộng-Sản Liên-Xô.
- Tháng 5/1990 Boris Yelsin được bầu làm Tổng-Thống Liên Hiệp Nga, tháng 7/1990 bỏ Đảng Cộng-Sản Nga.
- Ngày 12-6-1991 Yelsin thắng cuộc phổ thông đầu phiếu để trở thành vị Tổng-Thống đầu tiên của Liên-Bang Nga, xứ Cộng-Hòa lớn nhất của Xô-Viết .
- Ngày 19-8-1991 nhóm Cộng-Sản cuồng tín làm cuộc đảo chánh Gorbachev nhưng bất thành. Tháng 9/1991 Gorbachev từ bỏ cương vị Tổng Bí-Thư Đảng và khuyến cáo giải tán Đảng Cộng-Sản Liên-Xô.
- Ngày 8-12-1991 "Khối Thịnh-Vượng Chung các nước Cộng-Hoà Độc-Lập" được thành lập bởi Liên Bang Nga của Yelsin, Cộng-Hòa Belarus của Shushkevick và Cộng-Hòa Ukraine của Kravchuk, ký kết tại Belarus.- Ngày 17-12-1991 Gorbachev hội họp với Yelsin và thỏa thuận chuyển giao quyền hành từ "Liên Bang Cộng-Hòa Xã-Hội Chủ-Nghĩa Xô-Viết" sang chính-phủ "Khối Thịnh-Vượng Chung các Nước Cộng-Hoà Độc-Lập".
- Ngày 25-12-1991 Mikhail Gorbachev đã chính thức tuyên bố từ chức trong một bài diễn văn đọc trên truyền hình Xô Viết. Ngay sau đó, cờ đỏ búa liềm được kéo xuống và vệ-binh trương cờ ba màu của Cộng-Hòa Nga trên nóc Điện Cẩm-Linh, đây là dấu hiệu rõ ràng nhất của một chế độ được cáo chung và đổi mới.
Trong thời gian 74 năm nầy, trên thế giới (khoảng 170 nước) đã có những quốc-gia bị chủ-nghĩa Cộng-sản gieo rắc tai họa tàn sát, khủng hoảng và nghèo đói theo bảng ghi nhận dưới đây :
1/ CHÂU Á: Trung-Quốc, Mông-Cổ, Bắc Triều-Tiên (Bắc-Hàn), Việt-Nam, Lào, Cao-Miên, A-phú-Hản, Ấn-Độ.
2/- CHÂU PHI: Angola, Ethiopia, Mozambique, Congo, Algeria, Libya và Somalia.
3/- CHÂU MỸ LA-TINH: Cuba, Nicaragua, Peru, Chile và Bolivia.
4/- ĐÔNG ÂU: Albania, Bulgaria,Tiệp-Khắc, Phần-Lan, Đông Đức, Hunggary, Ba-Lan, Romania, Nam-Tư.
5/- VÙNG TRUNG-ĐÔNG: Ai-Cập, Iraq, Syria và Yemen.Qua phần trình bày tóm lược về tiến trình phát-triển rồi bị hủy diệt của chế-độ cộng-sản trên thế giới. Khách-quan mà nhận định thì học-thuyết này quả là không tưởng cho nhân-loại. Những hậu quả của nó không chỉ làm thiệt hại cho chính quốc-gia khởi xướng mà còn tạo ra muôn ngàn đau thương cho nhiều nước khác. Dĩ nhiên luật đào thải của thế giới không thể nào chấp nhận một sự thoái-hóa phản lại tiến-trình phát-triển chung cho con người đang sống trên hành tinh trái đất này.
II. Nước Nga sau ngày 25.12.1991 Sự phá sản của các chế-độ Cộng-Sản Nga cũ kéo theo hàng loạt băng hoại khác trên một đất nước mà có thời làm bá chủ và "thành đồng vách sắt" của hệ-thống xã-hội chủ-nghĩa.
Hậu quả tàn khốc này ngày nay đại đa số dân chúng Nga phải hứng chịu, quả là bất công và cần phải xét lại.Thiết nghĩ, để khách quan nhận xét và có một kết luận trung thực nhất về học-thuyết cộng-sản, xin trích dẫn vài đoạn trong bài diễn văn của vị Tổng-Thống Cộng-Hòa Nga Boris Yeltsin đọc trước lưỡng viện quốc-hội Mỹ ngày 17-6-1992 như sau :"Thế-giới có thể an tâm được rồi, thần tượng Chủ-Nghĩa Cộng-Sản đã một thời lan tràn khắp nơi gây xung đột, thù hận và tàn bạo vô biên cho xã-hội loài người và nhân loại vẫn còn sợ nó, nay đã sụp đổ. Nó đã sụp đổ thì không bao giờ ngóc đầu dậy được nữa".
"Tự-do sẽ không còn bị lừa gạt, không thể nào có sự sống chung giữa chế-độ dân-chủ và chế-độ nhà nước chuyên-chế. Không thể nào có sự sống chung giữa nền kinh-tế thị-trường và quyền lực đòi kiểm soát mọi sự, mọi người". "Chúng tôi đã chọn không trả thù và không đòi công-lý đối với con quái vật khổng lồ đã nằm xuống được biết qua cái tên Đảng Cộng-Sản Xô-Viết".
"Đối với chúng tôi, bài học xấu nhất của quá khứ ẩn hiện rõ nhất ngày nay mà trước đây không bao giờ có. Bài học đó được nhìn thấy qua một đất nước hoang tàn, nền kinh-tế hầu như tê liệt, người cộng sản Bôn-xê-vích lên nắm quyền dựng lên một chế-độ chuyên-chế, tạo ra một guồng máy chiến tranh khổng lồ và một nền kỹ-nghệ quân-sự phức tạp không biết thế nào là đủ. Không bao giờ cho phép tình trạng đó xảy ra nữa".III.Việt Nam sau ngày 30.4.1975Năm 1976 ChO ' nước Tôn Đức Thắng theo nghị quyết của Trung ương Đảng, đổi tên nước Việt-Nam Dân-Chủ Cộng-Hòa thành Cộng-Hòa Xã-Hội Chủ-Nghĩa Việt-Nam.Hiến pháp mới nhất của nước Cộng-Hòa Xã-Hội Chủ-Nghĩa Việt-Nam được ban hành ngày 15-4-1992, vẫn không có gì sáng tạo qua
Chương I, Điều 4: "Đảng CSVN, đội tiên phong của giai cấp công nhân Việt Nam, đại biểu trung thành quyền lợi của giai cấp công nhân, nhân dân lao động và của cả dân tộc, theo chủ-nghĩa Mác- Lê Nin và tư tưởng Hồ ChO'Minh, là lực lượng lãnh đạo nhà nước và Xã hội. Mọi tổ chức của Đảng hoạt động trong khuôn khổ hiến-pháp và pháp-luật ".
Tất cả những người Việt-Nam đều quen thuộc về các danh từ Đảng lãnh đạo, giai cấp công nhân và nhân dân lao động là thành phần chủ lực, tư tưởng Mác-Lê và Hồ ChO'-Tịch là đỉnh cao trí tuệ loài người v.v… Sau thắng lợi, những người cộng-sản Việt-Nam đã chứng-minh cho mọi người trong nước lẩn quốc-tế thấy được sự chậm tiến lạc hậu về tư-tưởng, khô cứng lệ thuộc hoàn toàn vào học thuyết Cộng-sản.
Những người Cộng-Sản Việt-Nam hiện đang làm việc trong hệ thống Đảng, Quốc-Hội và Nội-Các Chính-Phủ của Nước Cộng-Hòa Xã-Hội Chủ-Nghĩa Việt-Nam.
Thật ra, chia làm 3 lãnh vực chuyên-môn cho nó có vẻ biệt lập và có hệ thống tổ-chức tiên tiến, nhưng thực quyền thì cũng chỉ do Đảng lãnh-đạo mà thôi. Nói cho giản dị, theo "truyền thống" thì bất cứ Đảng Cộng-Sản nào cũng đều giống theo khuôn mẫu của đàn anh Liên-bang Xô-Viết cả. Thí dụ, chức vụ Chủ-Tịch Đảng tức là lãnh-tụ Đảng thì chỉ có một người được quyền có mà thôi, như ở Liên-Xô trước kia là do Lê-nin là Chủ-Tịch Đảng, khi chết rồi Stalin có lên thay, chỉ được gọi là Tổng Bí-Thư mà thôi, các đời kế tiếp cũng y như vậy, đến Gorbachev thì chấm dứt.
Ở Việt-Nam, Hồ ChO' Minh là Chủ-Tịch Đảng (thường gọi tắt là Hồ ủ-ịch), sau khi Hồ Chí Minh chết thì Lê Duẩn lên thay, cũng giữ chức Tổng Bí-Thư cho đến chết, người sau cùng bây giờ là Nông Đức Mạnh cũng gọi y như thế.Nhưng hãy coi cái gương của Gorbachev, ông ấy bị quân-đội của ông đảo chánh rồi đi luôn sự nghiệp cách-mạng của mình. May mắn là ông ta không bị giết chết, vì có Yeltsin giải cứu kịp thời. Nhưng dân chúng Nga không còn thích chế độ nghèo đói và chém giết nhiều quá nên đã bầu phiếu cho Yeltsin làm Tổng thống nước Nga.
Vấn đề kinh tế thị-trường tự-do, nước Nga đang làm một cuộc cách mạng kinh-tế và bắt tay với Mỹ để xin cứu viện, tại sao CSVN không bắt chước làm y như vậy? Có thể các ông sợ khó khăn, nguy hiểm mà không thành công nên còn do dự? Dù sao, cuộc đời cách-mạng đã trót hy sinh nhiều rồi, bây giờ dấn thân cho trọn với nhân dân cũng không có gì hối hận đâu. Con người ai cũng có lần phải chết, khác nhau là ở chỗ "lưu danh thiên cổ" hay là "lưu xú vạn niên" mà thôi.Nếu các ông không tin lời, xin đơn cử ra đây vài dẫn chứng về những đồng-chí của các ông đã chết như sau : Hồ-chí-Minh bôn ba hoạt động chính trị ở hải ngoại vì không tiếp tục học được, nhân thời cơ chiến tranh quốc tế (1939-1945) hỗn loạn ở Việt-Nam, về nước cướp công lao của những nhà cách-mạng quốc-gia chân chính, tàn sát các Đảng phái, lên nắm chính quyền và thực thi chế-độ chuyên chính vô-sản.
So sánh với Lê-nin của CSLX thì cũng tương tự như vậy, dù cố thần thánh hóa hay che đậy rồi bây giờ mọi người cũng đều biết, mọi người ghê tởm cho kẻ gian manh thủ-đoạn và ác độc không thể tưởng. Biết bao nhiêu triệu thanh niên và dân chúng đã hy sinh vô nghĩa vì sự ngông cuồng của "cho' già dân tộc"?
Rõ ràng ai cũng có lần phải chết, vinh hay nhục là tự mình mà thôi. Nhưng cái hậu quả của nó còn ảnh hưởng cho con cháu mình nữa, con gái Lê-nin và con trai của Khruschev sau khi cha qua đời phải bỏ quê hương mà chạy sang Mỹ để tạm sống qua ngày. Các ông có muốn con cháu mình phải chạy trốn như con của ông Phó Thủ Tướng Phạm Hùng hay không? (Cha làm Phó Thủ Tướng chết ngày 10-3-1988, ngày 19-3-1988 đã phải chạy tị nạn ở Bắc-Kinh). Sự thật vẫn là sự thật mà thôi.
Hiện nay trong guồng máy lãnh đạo CSVN không có nhân vật nào hội đủ yếu tố tài năng và uy tín để điều hành Đảng cũng như chánh-phủ. Đó là hậu quả tất nhiên của sự thanh-trừng, tranh giành, độc tài và giáo điều từ nhiều năm nay trong bộ máy chuyên-chính vô-sản này vậy. Vấn đề điều hành quốc gia từ trung-ương cho đến các địa phương thì ra sao?
Cán bộ đầu não thì tranh giành quyền lực lẫn nhau, chia chác quyền lực để dễ tạo vây cánh và phe nhóm, lo củng cố địa vị càng lâu và vững chắc càng tốt. Các cán-bộ trung-cấp địa-phương Tỉnh, Huyện thì hùng cứ một vùng, tự do thực thi quyền hành với dân chúng mà không được huấn luyện về chức-năng chuyên nghiệp của mình.
Các cán-bộ hạ tầng cơ-sở Xã, Ấp thì chỉ biết vâng lệnh trên, thiếu khả năng thừa hành, tự tiện thi hành chánh sách theo từng địa-phương.
Tóm lại, không có sự nhất quán, không được đào tạo cẩn thận, không ý thức về mặt hành xử chức-năng và quan trọng nhất đó là sự lãnh-đạo độc Đảng trong hệ-thống điều hành quốc-gia.Sau đây là một số những sự kiện nổi trội về hiện tình đất nước Việt-Nam, nhờ tài lãnh đạo của đảng cộng sản Việt Nam:
* Về xã hội: Ngoài một số thành phố được trang sức phù hoa để làm cây kiểng cho chế độ (nhờ vào tiên viện trợ và vay dài hạn của tài chánh quốc tế), ở khắp nơi -nhất là những vùng nông thôn xa xôi hẻo lánh, nạn thất nghiệp và suy thoái kinh tế trầm trọng đã làm cho dân chúng nghèo đói khốn khổ, tạo ra hỗn loạn bất an và ảnh hưởng khủng hoảng đến sinh-hoạt đời sống mọi ngành nghề. Nạn trộm cắp, cướp giựt xảy ra hàng ngày đường phố tới mức độ khủng khiếp, nạn xì-ke ma-túy và đỉ điếm cũng hoành hành tới con số đáng ghê sợ.
Môi sinh cũng như y-tế gần như không còn được chú ý tới, tiện nghi đời sống tối thiểu cũng dưới mức trung bình (đường sá, cầu cống, điện, nước, thực phẩm, thuốc men v.v...).
* Về văn-hóa: Nền giáo dục dựa trên căn bản lý-thuyết cộng-sản để cố nhồi nhét vào đầu óc và tư tưởng của học sinh, sinh viên, cán-bộ, cán binh, công nhân viên các ngành nghề theo một chiều hướng nhất định do Đảng lãnh đạo. Cố ru ngủ dân chúng theo luận điệu tuyên truyền rỗng tuếch, không thực tế và xa rời ý thức hệ văn minh tiến bộ của nhân loại hiện nay.
Chưa kể tệ nạn phe phái con cháu Đảng-viên, kỳ thị trong việc học hành thi cử. Trình độ chuyên môn giáo dục của giáo viên, giáo sư, giảng sư cũng không đúng mức và lỗi thời.
* Về tham nhũng: Thành phần cán-bộ có chức quyền bất cứ ngành nào cũng đều có dính líu một cách phổ thông rộng rãi, từ trên xuống dưới, từ thấp lên cao. Nạn buôn lậu ma túy, thuốc men, các loại hàng gia dụng hay xa xỉ, xe cộ, máy móc các loại xảy ra công khai trên các chợ biên giới, chợ trời v.v... Thậm chí còn kín đáo buôn bán luôn cả chất nổ, súng đạn, vủ khí và phi cơ hư hỏng ra nước ngoài, đây chỉ là phần nhỏ. Các cán bộ cao cấp đã bí mật chuyển đô la, vàng bạc và quý kim các loại ra nước ngoài. Những dịch vụ "làm ăn đi đêm" của ngành hải quan, công-an, ngân hàng, kinh tế và ngoại giao là tiêu-biểu nhất về mặt tham nhũng hiện nay ở Việt-Nam. Đặc biệt hơn cả đó là tham nhũng đầu sỏ lãnh đạo Đảng và nhà nước, cấu kết với ngoại bang bán cả tài nguyên quốc gia, chuyển tài sản khôn khéo qua đường dây đầu tư kinh-doanh nước ngoài. Tổn hại này cho dân tộc Việt-Nam ước lượng lên đến hàng tỷ đô la. Điển hình nhất là Đại-Tướng Văn Tiến Dũng, người hùng chiến thắng mùa xuân 1975, là tay tham nhũng có tiếng và giàu có lớn, ở Việt-Nam ai cũng rõ việc này. Ngày 22-10-1992 báo Viễn-Đông Kinh-Tế và Tuổi Trẻ ở Sàigòn có đăng lời chỉ trích và tố cáo của Nguyễn Văn Linh trong cuộc họp công khai tại Sàigòn là vợ chồng Thủ-Tướng Võ Văn Kiệt tham nhũng.
* Về bè nhóm phân hóa: Sự chia phe cánh rõ rệt nhất là Miền Nam và Miền Bắc xảy ra sau ngày chiến thắng 30-4-1975. Nhóm Miền Nam gồm có : Nguyễn Hộ, Trần Văn Trà, Huỳnh Văn Tiểng, Tạ Bá Tòng, Trần Văm Giàu, Nguyễn Thị Bình, Dương Quỳnh Hoa v.v... được dành cho một chỗ đứng khiêm nhường hoặc hư vị hay phế bỏ ngoài chánh quyền CSVN. Sự phân hóa rõ nhất là sự tranh giành chức vụ ở các ngành công-an, hải-quan, thành phố Sàigòn, Hải-Phòng, các Bộ Nội-vụ, Bộ Năng-Lượng.
Từ phe nhóm Lê Đức Thọ, Mai Chí Thọ, Lê Đức Anh đến các nhóm Nguyễn Văn Linh, Đỗ Mười và Võ Văn Kiệt đã nhiều lần "đụng độ" nhau mà người Việt Nam ai cũng biết. Đại-Tướng Võ Nguyên Giáp, anh hùng Điện biên phủ, được cho hư vị và sau đó bị loại ra khỏi chánh quyền.
IV. Kết luận
Hiểu được sự thật bên trong của người cộng-sản Việt-Nam có lẽ không ai hơn chính họ. Những vụ thủ tiêu bí mật, những thanh trừng nội bộ, những thủ đoạn tranh chấp quyền hành, những tham vọng cá nhân của lãnh đạo, những tàn ác giết hại dân chúng và những tham nhũng thối nát tệ hại hiện nay, chắc chắn rằng nội bộ của họ biết rành rẽ hơn những người ngoại cuộc. Sau ngày 30-4-1975, hồi ký của Văn Tiến Dũng viết Đại thắng mùa xuân 75, Thượng-Tướng Trần Văn Trà năm 1982 viết Ba mươi năm kết thúc chiến tranh, Trương Như Tảng viết A Việt-Cộng Memoir, Hoàng Văn Hoan (1905) cùng thời Hồ Chí Minh trong việc lập Đảng Cộng-Sản Đông-Đương, năm 1985 viết hồi ký Giọt nước trong biển cả và Đại-Tá Bùi-Tín viết Hoa xuyên tuyết vào năm 1991.
Đọc các sách kể trên của họ viết, sẽ thấy được về nội tình của Đảng Cộng Sản Việt Nam. Người cộng-sản dù ở nước này hay nước khác đều giống nhau về tư tưởng, bản chất gian ngoa, thủ đoạn và ác độc.
Những hoạt động chính trị thường xảo quyệt, cướp thời cơ, đoạt công lao của người khác, Lê Nin và Hồ Chí Minh là 2 điển hình. Họ nhân danh sự yêu nước, giải phóng dân tộc để kêu gọi giai cấp lao động (Công nhân, nông dân) đấu tranh, bắt giai cấp này hy sinh và sống chết cho họ được độc quyền lãnh đạo, còn dân chúng lao động thì mãi mãi nghèo khó, bần cùng, đói khổ.
Đây là một sự thật hiển nhiên tại Nga hay tại Việt-Nam hiện nay, nhân loại vừa ghê tởm và vừa vui mừng vì thấy chế độ Cộng-Sản đang giẩy chết.
Tóm lại, với những sự kiện vừa kể trên về hiện tình đất nước, thử hỏi CSVN còn gắng gượng được bao lâu nữa ? Đó là chưa kể áp lực từ phía Mỹ, Nga, Trung-Cộng đang đè nặng về chính trị, ngoại giao, thương mại và kinh-tế phá hoại đối với Việt-Nam. Cộng-Hòa Nga chỉ còn chờ thời gian để đi đến đoạn tuyệt, sau khi đã đòi xong nợ và không cần thiết tranh chấp về ý-thức-hệ ở vùng này nữa. Quả thật Đảng và nhà nước CSVN như một loại trái cây đã chín muồi, chỉ chờ một cơn gió mạnh kéo đến là rơi rụng. Cộng-sản Liên Xô đã tự mình hủy diệt chế độ sau 74 năm thống trị dân Nga, Cộng-Sản Việt-Nam cũng sẽ đi theo quá trình tự huỷ tương tự.
vendredi 15 juin 2007
Inscription à :
Publier les commentaires (Atom)
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire